Perception Channels: tactile ; chemical
Black-faced lion tamarins vary their sleeping spots to avoid predation (Harper). Some predators that have been reported include black-hawk eagles, jaguar, jaguraundi, ocelot, ornate hawk-eagles, and tayra.
Known Predators:
All four species of lion tamarins, including L. caissara, are also known as "Kings of the Jungle." Their tiny wrinkled faces are surrounded by tufts of hair that resemble a lion's mane. The mane, arms, and tail of L. caissara, are black, whereas the rest of the body has a golden color to it. Tamarins in general are monkeys the size of large squirrels (Newsweek, 1990). The average body mass is about 600 g, and the average length is about 30.5 cm (without the tail). The tail can be up to 43.2 cm long (Massicot, 2001). These tamarins have non-opposable thumbs, long digits for getting at insects and fruit, and claw-like nails for digging up insects under the bark of trees (Flannery, 2001).
Average mass: 600 g.
Average length: 30.5 cm.
Other Physical Features: endothermic ; bilateral symmetry
Lifespan in this species has not been reported, but in another member of the same genus, L. rosalia, one individual lived in captivity for over 28 years (Nowak, 1999).
L. caissara occupies deciduous rainforests (Flannery, 2001).
Habitat Regions: tropical
Terrestrial Biomes: rainforest
The geographic range of the Leontopithecus caissara is limited to about 17,300 hectares in southeastern Brazil (Massicot, 2001). It was first discovered in 1990 and was thought to exist only on the small island of Superagui in the state of Parana. It has since been observed on the mainland in the adjacent state of Sao Paulo (Kleiman and Mallison, 1998).
Biogeographic Regions: neotropical (Native )
Other Geographic Terms: island endemic
Black-faced lion tamarins are primarily frugivorous, feeding on fruit, flowers, gum and nectar. However, they also eat insects, which they find under the bark of trees, as well as small lizards and snakes (Massicot, 2001).
Animal Foods: reptiles; insects
Plant Foods: fruit; nectar; flowers; sap or other plant fluids
Primary Diet: herbivore (Frugivore )
Because it eats fruit, this species helps to disperse seeds. It also likely has some effect on populations of insects, snakes, and small lizards because of its predatory behavior on these animals. Because L. caissara is also a prey item, fluctuations in the population of these primates probably has some effect on its predators.
Ecosystem Impact: disperses seeds
Impact of this species on humans is very limited, due to the small size of the population. However, as with all endangered primates, there is likely some ecotourism generated from these animals.
Positive Impacts: ecotourism
No negative impact has been indicated in the literature.
Black-faced lion tamarins are among of the world's rarest mammals and the species listed as critically endangered by the IUCN (Massicot, 2001). The estimated wild population of this animal is less than 300 individuals (Harper). There are several groups working to protect the tamarins and their habitat. Such groups include Instituto de Pesquisas Ecológicas, whose goal is to collect information regarding the natural history of this animal, along with basic habitat and behavioral data. This information is then used to educate the public, especially those living in or near the habitat of the tamarin (Prado). The group "Wildinvest," is working to help fund conservation projects for endangered or threatened animals such as black-faced lion tamarins. This group is supporting the black-faced lion tamarin conservation project, which is working to protect and restore the habitat, educate the public of the importance of conservation, as well as employing many other conservation management strategies (Massicot, 2001).
US Migratory Bird Act: no special status
US Federal List: threatened
CITES: appendix i
IUCN Red List of Threatened Species: critically endangered
These animals mate monogamously. Male and female maintain a territory, on which they tollerate their non-breeding offspring.
Mating System: monogamous
Black-faced lion tamarins are fairly social mammals living in groups ranging from 2 to 11 members (Massicot, 2001). They are mostly monogamous and both the male and female care for the young. They mate once a year and give birth usually to two offspring at a time, although triplets and quadruplets have been seen in the wild. Young are born fully furred with their eyes open (Nowak, 1999). The older twins from the previous year tend to remain and help raise the new young (Harper). The father carries the infants around while the mother nurses them every 2-3 hours. The birth peak is from September to March (Flannery, 2001). Weaning usually occurs by 12 weeks of age in captivity . Females reach sexually maturity around 18 months of age, whereas males mature sexually around 24 months (Nowak, 1999).
Breeding season: Births of black-faced lion tamarins peak from September-March.
Average number of offspring: 2.
Average weaning age: 12 weeks.
Average age at sexual or reproductive maturity (female): 18-24 months.
Average age at sexual or reproductive maturity (male): 18-24 months.
Key Reproductive Features: iteroparous ; seasonal breeding ; gonochoric/gonochoristic/dioecious (sexes separate); sexual ; fertilization (Internal ); viviparous
As in all mammals, the mother nurses the young. The father is attentive in tamarins, however, and begins carrying the young part of the time within a few weeks of birth. By three weeks, the father has charge of the young almost all the time, except when they are nursing. Young from a previous litter may also help to carry the infants (Nowak, 1999).
Parental Investment: pre-fertilization (Provisioning, Protecting: Female); pre-hatching/birth (Provisioning: Female, Protecting: Female); pre-weaning/fledging (Provisioning: Female, Protecting: Male, Female); pre-independence (Protecting: Male, Female); post-independence association with parents
Leontopithecus caissara és una espècie de mico de la família dels cal·litríquids que es troba al Brasil.
Leontopithecus caissara és una espècie de mico de la família dels cal·litríquids que es troba al Brasil.
Das Schwarzkopflöwenäffchen (Leontopithecus caissara) ist eine Primatenart aus der Gattung der Löwenäffchen, die zur Familie der Krallenaffen (Callitrichidae) gezählt wird. Die Art wurde erst 1990 wissenschaftlich beschrieben und zählt zu den bedrohtesten amerikanischen Primatenarten.
Schwarzkopflöwenäffchen sind durch ein vorwiegend goldgelbes Fell gekennzeichnet, der Kopf, die Mähne, die Vorder- und Hinterpfoten sowie der Schwanz sind schwarz. Wie bei allen Löwenäffchen sind ihr Gesicht und ihre Pfoten unbehaart und die langen Finger enden mit Ausnahme der ersten Zehe der Hinterpfoten in Krallen. Die Kopfrumpflänge dieser Primaten beträgt rund 30 Zentimeter, der Schwanz kann bis zu 40 Zentimeter lang werden und das Gewicht beträgt rund 600 Gramm.
Schwarzkopflöwenäffchen leben in einem kleinen Gebiet in der Grenzregion der brasilianischen Bundesstaaten São Paulo und Paraná. Zunächst wurden sie auf der Insel Superagüi, später auch auf dem Festland entdeckt. Ihr Lebensraum sind tropische Regenwälder, wo sie sich vor allem auf mit Lianen und anderen Schlingpflanzen bedeckten Bäumen aufhalten.
Diese Primaten sind tagaktiv und schlafen in der Nacht meist in Baumhöhlen. Wie die anderen Löwenäffchen leben sie in Familiengruppen von zwei bis elf Tieren, die sich meist aus einem erwachsenen Paar und ihrem Nachwuchs zusammensetzen. Die Gruppen sind territorial und bewohnen ein Revier von rund 25 Hektar Größe.
Die Nahrung dieser Tiere besteht vorwiegend aus Früchten, daneben nehmen sie auch Insekten und kleine Wirbeltiere zu sich.
Einmal im Jahr bringt das Weibchen meist zwischen September und März den Nachwuchs zur Welt, wobei Zwillingsgeburten überwiegen. Der Vater und die übrigen Gruppenmitglieder beteiligen sich an der Aufzucht der Jungen. Nach rund drei Monaten werden sie entwöhnt.
Das kleine Verbreitungsgebiet der Schwarzkopflöwenäffchen ist auf mehrere Populationen zersplittert. Die größte Gruppe (rund 180 Tiere) lebt im Superagui-Nationalpark und genießt dort einen gewissen Schutz, die Gesamtpopulation wird auf nicht mehr als 400 Tiere geschätzt. Die IUCN listet die Art als „vom Aussterben bedroht“ (critically endangered).
Das Schwarzkopflöwenäffchen (Leontopithecus caissara) ist eine Primatenart aus der Gattung der Löwenäffchen, die zur Familie der Krallenaffen (Callitrichidae) gezählt wird. Die Art wurde erst 1990 wissenschaftlich beschrieben und zählt zu den bedrohtesten amerikanischen Primatenarten.
The black-faced lion tamarin or Superagüi lion tamarin (Leontopithecus caissara) is a small New World monkey of the family Callitrichidae. It is endangered and endemic to coastal forests in southeastern Brazil. There are several conservation projects and the total populations is unlikely to exceed 400 individuals.[3] It is overall golden-orange with contrasting black head, legs and tail.[6]
The black-faced lion tamarin was not recognized until 1990 when two Brazilian researchers, Maria Lucia Lorini and Vanessa Persson, described it based on individuals from the island of Superagui in the Brazilian state of Paraná.[6] Shortly after additional populations were discovered on the adjacent mainland in Paraná and in the far southern São Paulo.[7] The specific name caissara is a reference to the caicaras, the local people of Superagui Island.
Mainland populations prefer swampy and inundated secondary forest for habitat. The island population use mainly tall lowland forest and arboreal restinga (coastal forest on sandy soils) as primary habitat. Both populations strictly remain at altitudes below 40 m (130 ft).[8]
The black-faced lion tamarin is an arboreal species and primarily eats small fruits and invertebrates such as insect, spiders and snails. They are also known to drink nectar, eat the young leaves of bromeliads and consume mushrooms.[6] They are thought to supplement parts of their diet with mushrooms during the dry season.[9]
The black-faced lion tamarin lives in extended family groups with 2-8 members. Within these families there is normally only one breeding female per season.[3] Births typically occur from September to March and females normally give birth to twins.[10] Social interaction is a key component in maintaining a reproductive system such as this. Grooming is the most common form of affiliative behavior seen by the species specifically between the breeding pair.[11]
The black-faced lion tamarin has such a specific habitat preference and low population (400 individuals in total, of which approximately half are mature) that habitat loss is the greatest threat to the species.[3] Agriculture, development, fragmentation and extraction of heart-of-palm are the leading causes for their habitat loss.[12] It is also threatened from the illegal pet trade, hunting, increased tourism and inbreeding depression.[3]
The Superagüi lion tamarin is listed as endangered by the IUCN, included on the Endangered Species Act and is listed on CITES Appendix I. Within Brazil, it is included on the national Official List of Species Threatened with Extinction[13] and it is also on regional lists by both the Paraná and São Paulo states.[14][15]
The Superagüi National Park covers most of the black-faced lion tamarin home ranges including Superagui Island and adjacent mainland parts of the state of Paraná. The national park is 33,988 hectares large and the black-faced lion tamarin is one of the endemic species that is used as a conservation unit for management of the park.[16] The population in São Paulo is protected in the Jacupiranga State Park.[3]
The Instituto de Pesquisas Ecológicas (IPÊ)[17] began the black-faced lion tamarin conservation program in 1996 and through 2004 focused on learning the ecology and natural history of the species. In 2005, enough data was collected to create the first conservation action plan for the black-faced lion tamarin and its habitat. As well as collecting additional data, from 2005 to 2007 IPÊ completed a diagnostic of threats to the survival of the species. They then hosted the first Eco-Negotiation Workshop in Ariri (São Paulo) in 2009, with a focus on education and awareness of sustainable production. Currently some of their objectives include evaluating dispersal of young, refine the projected population, observe the effects of sea rise due to climate change, and promote sustainable harvest of heart-of-palm.[18]
{{cite journal}}
: CS1 maint: multiple names: authors list (link) The black-faced lion tamarin or Superagüi lion tamarin (Leontopithecus caissara) is a small New World monkey of the family Callitrichidae. It is endangered and endemic to coastal forests in southeastern Brazil. There are several conservation projects and the total populations is unlikely to exceed 400 individuals. It is overall golden-orange with contrasting black head, legs and tail.
The black-faced lion tamarin was not recognized until 1990 when two Brazilian researchers, Maria Lucia Lorini and Vanessa Persson, described it based on individuals from the island of Superagui in the Brazilian state of Paraná. Shortly after additional populations were discovered on the adjacent mainland in Paraná and in the far southern São Paulo. The specific name caissara is a reference to the caicaras, the local people of Superagui Island.
Mainland populations prefer swampy and inundated secondary forest for habitat. The island population use mainly tall lowland forest and arboreal restinga (coastal forest on sandy soils) as primary habitat. Both populations strictly remain at altitudes below 40 m (130 ft).
El tití león de cara negra (Leontopithecus caissara) es una especie de primate platirrino de la familia Callitrichidae. Es un tití león endémico de Brasil, en concreto de la pequeña zona costera de Superagüi, en el parque nacional del mismo nombre.
Su pelaje es dorado excepto en su cabeza, la cola y las manos, que son negras. Pesa unos 570 gramos.[1]
El tití león de cara negra (Leontopithecus caissara) es una especie de primate platirrino de la familia Callitrichidae. Es un tití león endémico de Brasil, en concreto de la pequeña zona costera de Superagüi, en el parque nacional del mismo nombre.
Su pelaje es dorado excepto en su cabeza, la cola y las manos, que son negras. Pesa unos 570 gramos.
Leontopithecus caissara Leontopithecus generoko animalia da. Primateen barruko Callitrichinae azpifamilia eta Cebidae familian sailkatuta dago
Leontopithecus caissara Leontopithecus generoko animalia da. Primateen barruko Callitrichinae azpifamilia eta Cebidae familian sailkatuta dago
Mustanaamaleijonatamariini[3] eli mustanaamaleijona-apina[4] (Leontopithecus caissara) on uhanalainen eteläamerikkalainen apinalaji. Lajia arvellaan olevan jäljellä noin 180 yksilöä.[1] Nisäkäsnimistötoimikunnan ehdotus lajin uudeksi suomenkieliseksi nimeksi on mustapäätamariini.[5]
Mustanaamaleijonatamariinilla on kullanruskea selkä ja musta harja, joka on antanut sille leijona-nimen. Naama, rinta ja raajat sekä pitkä häntä ovat myös mustat.[6]
Puussaelävä mustanaamaleijonatamariini syö pääasiallisesti hedelmiä sekä pieniä selkärangattomia kuten hyönteiset, hämähäkit ja etanat. Niiden on tunnetu myös juovan nektaria ja maistelevan nuorten ananaskasvien lehtiä.[7] Uskotaan myös että ne täydentävät ruokavaliotaan syömällä sieniä kuivan kauden aikana.[8]
Mustanaamaleijonatamariinit elävät 2-8 lajitoverin kokoisessa perheryhmässä. Tällaisessa ryhmässä on tyypillisesti vain yksi lisääntymiskykyinen naaras per sesonki.[9] Syntymät tapahtuvat yleensä syyskuun ja maaliskuun välisenä aikana ja naaraat normaalisti synnyttävät kaksoset.[10] Sosiaalinen kanssakäyminen on avainasemassa tämän tyyppisessä yhteisössä, ja parin putsaaminen onkin tyypillistä mustanaamaleijonatamariinien keskuudessa.[11]
Mustanaamaleijonatamariini on endeeminen laji pienellä alueella Brasiliassa, lähinnä Superagüin kansallispuistossa.
Mustanaamaleijonatamariini eli mustanaamaleijona-apina (Leontopithecus caissara) on uhanalainen eteläamerikkalainen apinalaji. Lajia arvellaan olevan jäljellä noin 180 yksilöä. Nisäkäsnimistötoimikunnan ehdotus lajin uudeksi suomenkieliseksi nimeksi on mustapäätamariini.
Leontopithecus caissara • Tamarin-lion de Caixa
Le Tamarin-lion à face noire[1] ou Tamarin-lion de Caixa[1] (Leontopithecus caissara) est une espèce de primate de la famille des Callitrichidae.
Black-faced lion tamarin, Superagüi lion tamarin. Mico-leão-de-cara-preta, mico-leão-caiçara, carinha preta (Brésil).
Décrit en 1990 par Maria Lúcia Lorini et Vanessa Guerra Persson. Taxonomie d'après les Caiçaras, population locale.
Est du Brésil. Minuscule zone (~170 km2) dans les prairies du bord de mer, dans l'extrême nord-est de l'État du Paraná et l'extrême sud de l'État de São Paulo, à cheval entre ces deux États. Sa répartition exacte comprend dans le Paraná les vallées des rio Sebui, Branco et dos Patos, ainsi que juste en face les îles de Superagüi et de Peças, à la frontière Paraná/São Paulo le canal de Varadouro, dans l'État de São Paulo la vallée du Rio et Araçaúba (municipalité de Cananéia). Peut-être aussi présent le long de la Serra do Mar près de la côte. Le plus austral des callitrichidés.
Forêt tropicale primaire. Haute restinga hérissée d'arbres moyens (10 à 20 m) et zone de transition restinga/forêt côtière hérissée d'arbres de 12 à 20 m et plus, deux habitats riches en lianes, épiphytes et palmiers. Caxetais forêt inondée marécageuse peuplée d'arbustes (8 à 10 m) où domine le caxeta (Tabebuia cassinoides) et le guanandi (Calophyllum brasiliensis).
Pelage presque entièrement doré. Tête, crinière, barbe et nuque noirs. Garrot et bras noirs. Queue noire sauf la base dorée. Pieds et mains noirs mêlés de doré. Face nue et sombre.
Poids 675 g.
De 1,5 à 3 km2 (durant la saison sèche), à Superagüi, d'après Lorini.
1,5 km2 (Superagüi).
Quadrupède.
Diurne. Arboricole.
Se déplace entre 6 et 10 m de hauteur. À Superagüi, passe plus de la moitié de son temps d'activité en déplacements et 30 % à rechercher sa nourriture et à s'alimenter. S'accorde une pause autour de 8 heures et en début d'après-midi, s'endormant dès la tombée de la nuit dans un trou d'arbre.
Frugivore-faunivore-exsudativore. Fruits (surtout pendant les saisons humides entre avril-juin et entre octobre-décembre), exsudats (gommes et nectar), champignons (surtout à la saison sèche entre juillet-septembre), insectes et grenouilles arboricoles. Mange les fruits du goyavier fraise (Psidium cattleianum), du palmier jerivá (Syagrus romanzoffiana), du pau-pombo (Tapirira guianensis), du maria preta (Vitex polygama), la base des feuilles des broméliacées Vriesia sp. et le nectar des inflorescences de Norantea brasiliensis.
4-7 (de 2 à 11).
Les jeunes Tamarin lion à face noire naissent entre septembre et mars, lorsque la nourriture est abondante.
Déforestation.
400 rescapés dans la nature (en 2002), disséminés en une cinquantaine de groupes.
PN de Superagüi et PN de l'Ilha de Peças (État du Paraná) ; Aire de protection environnementale de Cananéia-Iguape-Peruibe mais apparemment absent du PN de Jacupiranga (État de São Paulo), au Brésil. Depuis 1989, il est protégé spécialement dans le parc national de Superagüi 214 km2. Toutes les espèces de petite singes-lions sont élevées au centre de primatologie de Rio de Janeiro sous la direction du vétérinaire brésilien Alcides Pissinatti. Ce dernier y élève vingt-quatre espèces de primates sans autre aide financière que son salaire versé par le gouvernement de son pays.
Leontopithecus caissara • Tamarin-lion de Caixa
Le Tamarin-lion à face noire ou Tamarin-lion de Caixa (Leontopithecus caissara) est une espèce de primate de la famille des Callitrichidae.
Tamarin singa berwajah hitam atau tamarin singa Superagüi (Leontopithecus caissara) adalah seekor monyet Dunia Baru kecil dari keluarga Callitrichidae. Hewan tersebut terancam kritis dan endemik dari hutan pantai tenggara Brasil.
Tamarin singa berwajah hitam atau tamarin singa Superagüi (Leontopithecus caissara) adalah seekor monyet Dunia Baru kecil dari keluarga Callitrichidae. Hewan tersebut terancam kritis dan endemik dari hutan pantai tenggara Brasil.
Il leontopiteco faccia nera o caissara (Leontopithecus caissara Lorini & Persson, 1990) è un primate platirrino della famiglia dei Cebidi, endemico del Brasile.[1][2]
Misura circa 72 cm di lunghezza, di cui più di metà (43 cm) spettano alla coda, per un peso di circa 600 g.
Il pelo è nero su collo, arti e coda, mentre il resto del corpo è di colore dorato: attorno alla testa il pelo si allunga a formare una sorta di criniera.
Le mani sono prive di pollici opponibili, mentre le dita sono lunghe ed affusolate, dotate di unghie simili ad artigli.
Si tratta di animali diurni, che durante la notte riposano in cavità dei tronchi d'albero: anche durante le ore più calde del giorno cercano riparo nel folto della vegetazione, dove rimangono in stato d'inattività fin quando la temperatura non si fa più fresca. Per evitare che eventuali predatori terrestri (jaguarundi, uroni, ocelot) localizzino i punti dove questi animali si riposano, essi tendono a variarli periodicamente.
Vivono in gruppi di 2-11 individui, formati da una coppia che tollera nel proprio territorio unicamente i propri figli di parti precedenti.
È una delle specie di mammiferi più rare del mondo: si stima che la popolazione selvatica di questi animali non superi le 300 unità.
Si tratta di animali perlopiù frugivori, ma non disdegnano di integrare la dieta con altro materiale di origine vegetale (foglie, fiori) e animale (insetti, piccoli rettili)
La stagione riproduttiva va da settembre a marzo: vengono dati alla luce solitamente due gemelli, che nascono già provvisti di pelo e con gli occhi aperti. È il padre, coadiuvato dai propri figli più anziani, a portare i cuccioli durante gli spostamenti, lasciandoli alla madre ogni due-tre ore per la poppata. I cuccioli vengono svezzati attorno ai tre mesi d'età e raggiungono la maturità sessuale a un anno e mezzo se femmine, a due anni se maschi.
L'aspettativa di vita di questi animali è stimata attorno ai 25 anni in cattività.
Le specie di leontopiteci classificate sono quattro:
Le quattro specie sono distribuite in diverse aree nella zona costiera sud-orientale del Brasile.
Appena dopo la scoperta del leontopiteco faccia nera, si pensò che questi primati fossero endemici dell'isola di Superagui, nello stato brasiliano di Paraná, dove godono di protezione particolare nell'Area di protezione ambientale di Guaraqueçaba e nel parco nazionale di Superaguì, successive ricerche ne hanno accertata la presenza anche nella parte continentale del Paese, in un'area di circa 18.000 ettari che si estende anche nel vicino stato di San Paolo.
La IUCN Red List classifica Leontopithecus caissara come specie in pericolo critico di estinzione (Critically Endangered).[1]
Il leontopiteco faccia nera è una tra le 25 specie di scimmie più minacciate al mondo, dal 1995 l’IPÊ, organizzazione non governativa brasiliana, ha iniziato a studiarlo e monitorarlo per scongiurarne l’estinzione. Il programma ha previsto la valutazione dello stato di salute della popolazione, la localizzazione di alcuni gruppi attraverso il radiocollare per poter monitorare l’home range, lo studio di aree sulla terraferma per future traslocazioni. Al fine di promuovere uno sviluppo sostenibile è stato condotto anche uno studio dal punto di vista socio-economico per distogliere le comunità locali da attività illegali, come il bracconaggio o lo sfruttamento della palma per il palmito, che danneggiano l’ambiente e gli animali presenti.
Dopo parecchi anni di monitoraggio e diverse pubblicazioni finalizzate a una sempre maggiore conoscenza della specie nel 2015 il progetto è stato momentaneamente sospeso.
Nel 2018 il programma di conservazione è stato rilanciato dalla Wildlife Research and Environmental Education Society (SPVS è l’acronimo portoghese), ONG fondata nel 1984 nello stato di Paranà, e il Segretariato per le infrastrutture e l’ambiente dello Stato di San Paolo, con la collaborazione di ICMBio, Fiocruz e altre istituzioni.
Le ricerche hanno rilevato che, anche se la maggior parte dell'habitat della specie è inclusa in due aree pubbliche protette (Lagamar-Cananeia State Park e Superagui National Park), esistono minacce dirette quali la frammentazione dell’habitat, deforestazione illegale, turismo non sostenibile e assenza di protezione in altre aree di presenza della specie. Inoltre, la bassa densità di popolazione e la ristretta area di distribuzione rende la specie vulnerabile ad eventi stocastici, malattie e cambiamenti climatici.
In Italia un importante contributo alla salvaguardia del leontopiteco faccia nera arriva dagli zoo. Il Parco Zoo Punta Verde è stato il primo a lanciare la campagna “Save the Caissara” condotta dalla Punta Verde in situ Onlus con il sostegno del Parco Zoo Falconara, Giardino Zoologico di Pistoia e Parco Faunistico Valcorba.
Nel 2005 presso il Parco Zoo Punta Verde fu allestito, ed è tutt’ora presente, uno spazio dedicato al progetto di conservazione in Brasile, l’Esquina do Brasil, punto di divulgazione e raccolta fondi per la salvaguardia della piccola scimmia.
I fondi raccolti dalle strutture zoologiche sono stati destinati al finanziamento dei progetti di ricerca, incluso il salario dei ricercatori sul campo e all’educazione delle popolazioni locali che vivono nella medesima area del Caissara.
Il leontopiteco faccia nera o caissara (Leontopithecus caissara Lorini & Persson, 1990) è un primate platirrino della famiglia dei Cebidi, endemico del Brasile.
Het zwartkopleeuwaapje (Leontopithecus caissara) is een zoogdier uit de familie van de klauwaapjes (Callitrichidae). De wetenschappelijke naam van de soort werd voor het eerst geldig gepubliceerd door Lorini & Persson in 1990.
De ernstig bedreigde soort komt alleen voor op het eiland Superagui en het tegenovergelegen vasteland van Brazilië.
Bronnen, noten en/of referentiesHet zwartkopleeuwaapje (Leontopithecus caissara) is een zoogdier uit de familie van de klauwaapjes (Callitrichidae). De wetenschappelijke naam van de soort werd voor het eerst geldig gepubliceerd door Lorini & Persson in 1990.
Mico-leão-de-cara-preta (nome científico: Leontopithecus caissara) é um primata brasileiro da família Cebidae e subfamília Callitrichinae e é endêmico da Mata Atlântica brasileira. Foi descoberto em 1990 na ilha de Superagüi no estado do Paraná, mas também ocorre no litoral sul de São Paulo. Acredita-se que hoje existam apenas 300 exemplares.[4][5]
Há a discussão se é uma espécie propriamente dita ou se é subespécie do mico-leão-preto, mas as evidências apontam para ser uma espécie separada desta última. Habita a floresta ombrófila densa de terras baixas e é um animal insetívoro e frugívoro.
A biologia da espécie não é muito conhecida ainda e corre grave risco de extinção, devido à distribuição geográfica restrita e ao baixo número de indivíduos existentes. Não existe população do mico-leão-de-cara-preta em cativeiro.
O mico-leão-de-cara-preta pertence ao gênero Leontopithecus, grupo monofilético da família Cebidae e subfamília Callitrichinae.[2] Foi descrito em 1990 por Lorini & Persson, a partir da pele de uma fêmea coletada no município de Guaraqueçaba, no Paraná, sendo a última espécie de mico-leão a ser descoberta.[6][7] Existe a discussão de que o mico-leão-de-cara-preta é uma espécie válida, ou uma subespécie do mico-leão-preto: entretanto, estudos moleculares e morfológicos corroboram com a hipótese de que é uma espécie válida, sendo grupo-irmão de um clado contendo o mico-leão-dourado e o mico-leão-preto.[8][9]
Por não serem conhecidos fósseis de mico-leões, o mico-leão-de-cara-preta não tem uma história evolutiva bem documentada por evidências palentológicas.[10]
Possui uma distribuição geográfica restrita (estima-se que seja de cerca de 300 km²), sendo encontrado no litoral do Paraná, no Parque Nacional de Superagüi, e no litoral sul de São Paulo.[11][12] Foram encontrados nos vales do rio dos Patos e do rio Branco, e os limites de sua distribuição geográfica ao norte são até a Serra do Cordeiro, mas esse limite necessita confirmação.[12] Em Cananéia, foi confirmado a ocorrência na região do Ariri, na bacia do rio Turvo, e na região de Itapitangui.[12] Aparentemente, ele também pode ocorrer em locais mais para o interior, na bacia do rio Taquari e do rio Ipiranguinha, podendo ocorrer no Parque Estadual de Jacupiranga.[12] Dentre os calitriquíneos, é o que possui ocorrência mais ao sul.[12]
É encontrado principalmente em florestas pantanosas, áreas inundadas e trechos de florestas secundárias até 40 m de altitude, evitando as áreas de floresta montana e manguezais.[13] Eventualmente é encontrado na floresta ombrófila de terras baixas e nas restingas.[13]
Como os outros mico-leões, possui uma pelagem abundante e brilhante, principalmente na cabeça, formando uma juba.[14]Possui essa "juba" de cor negra, assim como a face, membros e a ponta da cauda.[14] O restante do corpo é de cor ruiva a dourada.
A espécie é categorizada como "criticamente em perigo" pela IUCN e o IBAMA e já foi considerado um dos 25 primatas mais ameaçados do mundo.[3][15][7] A espécie possui uma distribuição muito restrita e um número muito baixo de indivíduos: são confirmados a existência de 260 animais, com a maior população no Parque Nacional de Superagüi.[3][7] Outros trabalhos estimam uma população de até 392 indivíduos, somada a uma baixa densidade populacional e distribuição geográfica muito restrita.[13] O Instituto de Pesquisas Ecológicas realiza um projeto específico na conservação dessa espécie, principalmente no município de Cananéia, onde se encontram as populações com maior perigo de extinção.[16]
|isbn=
(ajuda) !CS1 manut: Nomes múltiplos: lista de autores (link) |isbn=
(ajuda) !CS1 manut: Nomes múltiplos: lista de autores (link) |publicaco=
ignorado (ajuda) Mico-leão-de-cara-preta (nome científico: Leontopithecus caissara) é um primata brasileiro da família Cebidae e subfamília Callitrichinae e é endêmico da Mata Atlântica brasileira. Foi descoberto em 1990 na ilha de Superagüi no estado do Paraná, mas também ocorre no litoral sul de São Paulo. Acredita-se que hoje existam apenas 300 exemplares.
Há a discussão se é uma espécie propriamente dita ou se é subespécie do mico-leão-preto, mas as evidências apontam para ser uma espécie separada desta última. Habita a floresta ombrófila densa de terras baixas e é um animal insetívoro e frugívoro.
A biologia da espécie não é muito conhecida ainda e corre grave risco de extinção, devido à distribuição geográfica restrita e ao baixo número de indivíduos existentes. Não existe população do mico-leão-de-cara-preta em cativeiro.
Svarthuvad lejontamarin (Leontopithecus caissara) är en sällsynt primat i familjen kloapor (Callitrichidae) som förekommer i sydöstra Brasilien.
Pälsen har på bålen en gulbrun till gyllen färg, manen kring ansiktet, alla fötter och svansen är svarta. Det mörka ansiktet saknar hår. Liksom andra kloapor har djuret klor vid alla tår med undantag av stortån som har en nagel.[2] Kroppslängden ligger mellan 20 och 34 cm och därtill kommer en 31 till 40 cm lång svans.[3] Vikten varierar mellan 540 och 710 gram.[2]
Arten har ett begränsat utbredningsområde i de brasilianska delstaterna São Paulo och Paraná. Den upptäcktes först på ön Superagui och senare även på fastlandet. Habitatet utgörs av regnskogar i låglandet.[1]
Individerna är vanligen aktiva på dagen och vilar på natten i trädens håligheter. De bildar grupper med vanligen 2 till 7 medlemmar.[2] Flocken har oftast ett 40 till 100 hektar stort revir, i vissa områden kan territoriet vara 320 hektar stort.[1] Födan utgörs av frukter, blommor, naturgummi, frön och andra växtdelar samt av insekter, ödlor och fågelungar.[2]
Med några undantag får bara den dominanta honan i flocken ungar. Vanligen föds tvillingar mellan september och mars.[2] Liksom hos andra lejontamariner bär andra gruppmedlemmar ungdjuret efter några dagar.[1]
Svarthuvad lejontamarin lever i ett mycket begränsat område och är därför känslig för förändringar. Hotet utgörs av skogsavverkningar, i viss mån jakt och annan mänsklig aktivitet i regionen. Arten är skyddad enligt Brasiliens och delstaternas lag. Den listas av CITES i appendix I. För primatens bevarande inrättades Superagui nationalpark. IUCN uppskattar beståndet med endast 400 individer och listar arten som akut hotad (CR).[1]
Svarthuvad lejontamarin (Leontopithecus caissara) är en sällsynt primat i familjen kloapor (Callitrichidae) som förekommer i sydöstra Brasilien.
Khỉ sư tử mặt đen Tamarin hay khỉ sư tử Tamarin Superagüi (danh pháp hai phần: Leontopithecus caissara) là một loài động vật có vú trong họ Cebidae, bộ Linh trưởng. Đây là loài đặc hữu cực kỳ nguy cấp của vùng rừng ven biển miền Đông nam Brazil. Một số dự án bảo tồn và đã ước tính số lượng của chúng chỉ còn không quá 400 cá thể.[3] Chúng có thể dễ dàng được nhận biết với màu lông chủ đạo màu vàng cam, đầu,các chi và đuôi có màu đen tương phản.[5]
Khỉ sư tử mặt đen Tamarin đã không được công nhận cho đến năm 1990, khi hai nhà nghiên cứu người Brazil là Maria Lorini và Vanessa Persson, được mô tả một cá thể trên đảo Superagüi thuộc vườn quốc gia Superagüi bang Paraná, Đông nam Brazil.[5] Một thời gian ngắn sau đó, các quần thể bổ sung đã được phát hiện tại khu vực liền kề đại lục ở Paraná và ở xa hơn về phía nam bang São Paulo [6]. Người dân địa phương ở đảo Superagui đã gọi chúng với tên là Phát hiện và phân phối
Tamarin sư tử mặt đen đã không được công nhận cho đến năm 1990 khi hai nhà nghiên cứu Brazil, Maria Lorini và Vanessa Persson, được mô tả dựa trên cá nhân từ đảo Superagui ở tiểu bang Paraná của Brazil.[5] Một thời gian ngắn sau khi các quần bổ sung đã được phát hiện trên liền kề đại lục trong Paraná và ở xa phía nam São Paulo [6]. Người đân địa phương đảo đã gọi chúng là caissara.
Quần thể ở đại lục thích sống ở những vùng đầm lầy và rừng ngập lụt. Còn tại các hòn đảo chủ yếu là sống ở vùng rừng đất thấp và sống trên cây rừng đất cát ven biển. Cả hai quần thể sống ở vùng độ cao dưới 40 m (130 ft).[7]
Khỉ sư tử mặt đen Tamarin là một loài sống trên cây. Chúng ăn chủ yếu là ăn trái cây nhỏ, cọ và động vật không xương sống như côn trùng, nhện hay ốc sên.Ngoài ra, chúng còn uống mật hoa, ăn lá non và nấm.[5] Trong mùa khô, khi thức ăn tươi khan hiếm thì nấm là một nguồn thức ăn bổ sung đáng kể cho chúng.[8]
Loài linh trưởng này sống thành từng nhóm gia đình từ 2-8 thành viên. Trong các gia đình thì bình thưởng chỉ có một con cái làm nhiệm vụ sinh sản.[3] Mùa sinh sản của chúng thường từ tháng 9 tới tháng 3. Mỗi lần đẻ, con cái thường đẻ hai con non.[9] Tương tác xã hội là một thành phần quan trọng trong việc duy trì một hệ huyết thống. Chải chuốt lông cho nhau chính là hình thức phổ biến nhất.[10]
Loài này có sở thích sống ở một môi trường cụ thể, cùng với đó là việc số lượng loài ít (400 cá thể thì trong đó khoảng một nửa là cá thể đã trưởng thành) nên mất môi trường sống là mối đe dọa lớn nhất đối với khỉ sư tử mặt đen Tamarin [3]. Canh tác nông nghiệp, phát triển, khai thác tài nguyên thiên nhiên, ô nhiễm môi trường là những nguyên nhân khiến loài này bị mất môi trường sống.[11] Cùng với đó là đe dọa từ việc săn bắn, bắt vật nuôi, buôn bán bất hợp pháp, thương mại và giao phối cận huyết khiến số lượng chúng giảm đi.[3]
Chúng được liệt kê vào danh sách các loài cực kỳ nguy cấp của IUCN, bao gồm Đạo luật các loài có nguy cơ tuyệt chủng và được liệt kê trong Công ước CITES Phụ lục I. Tại Brazil, nó được đưa vào danh sách chính thức của quốc gia về các loài bị đe dọa có nguy cơ tuyệt chủng [12] và cả trong danh sách khu vực sinh sống của chúng ở hai bang Paraná và São Paulo [13][14]
Vườn quốc gia Superagüi bảo vệ hầu hết số lượng loài này bao gồm nhóm sống trên đảo Superagui và các bộ phận sống trên vùng đất liền lân cận của tiểu bang Paraná. Vườn quốc gia có diện tích 33.988 ha lớn và khỉ sư tử Tamarin là một trong những loài đặc hữu được bảo tồn hàng đầu [15]. Còn nhóm cá thể ở São Paulo được bảo vệ bởi vườn bang Jacupiranga.[3]
Viện Pesquisas Ecologicas (IPE) có chương trình bảo tồn khỉ sư tử mặt đen Tamarin vào năm 1996 và đến năm 2004 tập trung vào việc nghiên cứu các hệ sinh thái và lịch sử tự nhiên của loài. Trong năm 2005, viện đã thu thập được đủ dữ liệu để lập các kế hoạch bảo tồn đầu tiên cho sư tử mặt đen Tamarin và môi trường sống của nó. Từ 2005 đến 2007, IPE đã hoàn thành một số chẩn đoán các mối đe dọa đến sự sống còn của loài. IPE sau đó đã tổ chức hội thảo ở São Paulo trong năm 2009, với việc tập trung vào giáo dục và nhận thức về việc sản xuất bền vững. Hiện nay, một số mục tiêu của họ bao gồm việc dự đoán số lượng, nghiên cứu ảnh hưởng của nước biển tăng do biến đổi khí hậu, và thúc đẩy khai thác bền vững loài cọ trái tim, nguồn thức ăn của chúng.[16]
Khỉ sư tử mặt đen Tamarin hay khỉ sư tử Tamarin Superagüi (danh pháp hai phần: Leontopithecus caissara) là một loài động vật có vú trong họ Cebidae, bộ Linh trưởng. Đây là loài đặc hữu cực kỳ nguy cấp của vùng rừng ven biển miền Đông nam Brazil. Một số dự án bảo tồn và đã ước tính số lượng của chúng chỉ còn không quá 400 cá thể. Chúng có thể dễ dàng được nhận biết với màu lông chủ đạo màu vàng cam, đầu,các chi và đuôi có màu đen tương phản.
Leontopithecus caissara
Lorini & Persson, 1990
Чернолицая львиная игрунка[1] (лат. Leontopithecus caissara) — небольшой примат семейства Игрунковых. Эндемик Бразилии, где встречается в прибрежных лесах на юго-востоке страны. Вид находится на грани вымирания, считается что численность популяции в дикой природе не превышает 400 особей.
Чернолицые львиные игрунки не признавались отдельным видом до 1990 года, когда бразильские учёные Мария Лорини и Ванесса Перссон описали его по особям с острова Супераги, что в штате Парана.[2] Вскоре были обнаружены популяции на материке вблизи этого острова в штатах Парана и южном Сан-Паулу.[3] Видовое название caissara происходит от названия местного племени кайкарас, аборигенов острова Супераги.
Материковая популяция населяет болотистые и пойменные вторичные леса. Островная популяция встречается в прибрежных низинных лесах. Обе популяции не встречаются на высотах более 40 м над уровнем моря.[4]
Древесные животные, в рационе фрукты и небольшие беспозвоночные, такие как насекомые, пауки и улитки. Дополнением к рациону служат нектар, молодые листья и грибы.[2] Грибы занимают большое место в рационе во время сухого сезона.[5]
Образуют семейные группы от 2 до 8 особей. В каждой группе во время сезона размножения приносит потомство лишь одна самка.[6] Рождения обычно приходятся на период с сентября по март, по помёте как правило два детёныша.[7] Развито социальное взаимодействие, включающее груминг и вокализацию.[8]
Международный союз охраны природы присвоил виду охранный статус «В критической опасности». Ареал весьма ограничен, популяция крайне мала. Считается, что в природе осталось не более 400 особей этого вида. Главная угроза популяции — разрушение среды обитания.[6][9] Существуют проекты по восстановлению популяции этих приматов.[6]
Чернолицая львиная игрунка (лат. Leontopithecus caissara) — небольшой примат семейства Игрунковых. Эндемик Бразилии, где встречается в прибрежных лесах на юго-востоке страны. Вид находится на грани вымирания, считается что численность популяции в дикой природе не превышает 400 особей.
검은얼굴사자타마린 (Leontopithecus caissara)은 비단원숭이과에 속하는 작은 신세계원숭이의 일종이다. Superagui라 불리는 브라질 해안의 작은 지역에서 발견되는 사자타마린이다.